Lạy anh em đi lấy chồng...
"Quang ơi, để Diệp Anh đi lấy chồng nhé!" Dòng tin nhắn offline thổi vào tâm hồn Quang một khoảng trống vắng khôn tả. Nhấp một ngụm cafe, rít thêm hơi thuốc, Quang lẩm nhẩm đọc thêm mẩu tin ngắn ngủi kia vài lần. Đầu óc Quang mông lung quánh đặc. Mới vậy mà đã 15 năm rồi còn gì. 15 năm đủ dài để cô Kiều nếm trải bao nỗi chua cay, mặn đắng của cuộc đời. 15 năm đủ dài để con người ta làm một điều gì đó quan trọng. 15 năm là một fần tư cuộc đời, nếu giả dụ đời người là 60 năm. Trong 15 năm ấy, cuộc đời Diệp Anh đã trải ra như thế nào, để rồi hôm nay lại nhắn cho Quang mẩu tin mà bản thân Quang không biết trả lời ra sao.
- Diệp Anh à, hôm qua Quang đi lễ, có nghe Cha giảng là, "nếu con muốn nhận thứ gì, thì con hãy cho người ta thứ đó." Diệp Anh có thấy đúng không?
- Quang sẽ tìm được câu trả lời cho mình qua những trải nghiệm trong cuộc đời. Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng đừng bao giờ Quang đánh mất đi đức tin của mình.
Diệp Anh cúi xuống nhặt một bông Phượng đặt vào lòng bàn tay Quang rồi nói:
- Quang thấy không, phượng nở rồi, vậy là chúng mình sắp fải chia tay. Quang có tin là chúng mình sẽ gặp lại nhau không?
- Quang không biết, Diệp Anh à. Có lẽ là đức tin của Quang chưa đủ mạnh chăng? Nhưng thâm tâm Quang luôn mong muốn chúng mình sẽ mãi mãi không xa nhau.
- À, thế Quang có biết bài hát gì ở trong bộ fim có anh chàng nhạc sĩ mù nào đó không?
- Có fải là bài hát có câu: "một mai không có anh trên đời, trần gian riêng em đâu có vui gì..." không? Quang chỉ nhớ mỗi câu đó thôi.
- Ừ đúng rồi. Bài đó hay nhỉ.
- Ừ, nếu Diệp Anh thuộc thì bữa nào hát cho Quang nghe nhé.
- Nếu có dịp, nhất định Diệp Anh sẽ hát.
"Quang ơi, để Diệp Anh đi lấy chồng nhé!" Quang mải mê đọc lại mẩu tin nhắn đó thêm một lần nữa. Vậy mà đã 15 năm rồi. 15 năm đó, đức tin của mình thêm được bao nhiêu? Quang thầm nghĩ.
"Diệp Anh, anh yêu em. Em yêu anh nhé!" Mẩu giấy ghi vỏn vẹn vài chữ, được truyền qua mấy dãy bàn, đến nơi mà nó cần đến. Diệp Anh mở ra đọc, không nói gì, rồi cất vô cặp. Lại một tờ nữa, một tờ nữa, rồi lại một tờ nữa... Diệp Anh vẫn im lặng. Tới tờ thứ 71 thì những mẩu giấy đó không còn được gửi thêm nữa. Trước ngày ra trường, Quang đã chuẩn bị 100 tờ giấy tỏ tình, nhưng không hiểu sao, khi gửi tới tờ thứ 71 thì Quang dừng lại.
Thế rồi ra trường, và chia tay nhau. Quang chuyển sang thành fố khác để học tiếp, còn Diệp Anh thì tiếp tục học tại quê nhà. Hai người bặt tin nhau một thời gian cho tới mùa Giáng sinh năm ấy.
"Diệp Anh xa mến,
Hôm nay là Giáng sinh, và Quang ở nhà một mình. Quang thấy nhớ Diệp Anh quá. Nhớ lễ Giáng sinh năm nào, chúng mình cùng nhau đi lễ. Diệp Anh dạo này có năng đi lễ không? Quang thì cũng lâu rồi không tới nhà thờ. Lễ Giáng sinh năm nay cũng vậy. Quang sợ những kỉ niệm xưa sống lại trong lòng. Quang sợ lắm, Diệp Anh biết không! Nhưng hôm nay, không đi lễ mà lòng vẫn bâng khuâng, đầy ắp kỉ niệm xưa, nên Quang ghi thư cho Diệp Anh, hoạ chăng là có thể nguôi ngoai đi fần nào..."
Diệp Anh mỉm cười, có một cảm giác mơ hồ gì đó chạy thoáng qua tâm hồn cô. Cô đọc lại lá thư một lượt nữa, rồi ghi thư hồi âm. Nhưng lá thư của cô chẳng bao giờ tới được tay Quang, vì bị thất lạc.
Đã qua mấy mùa Giáng sinh. Tâm hồn Quang cũng đã dần quen với nỗi trống trải. Hoặc cũng có thể công việc bề bộn khiến cho Quang không còn nhận biết được mình cần gì, muốn gì, và mơ ước gì nữa. Cho tới một hôm Quang nhận được điện thoại của Diệp Anh hẹn gặp.
- Lâu rồi không gặp, Diệp Anh vẫn dễ thương như ngày xưa.
- Còn Quang thì bạo dạn hơn nhiều nhỉ.
Họ nhìn nhau cười, và một thoáng thảng thốt chợt chạy qua tâm trí hai đứa.
- Tối mai Diệp Anh đi Sài gòn rồi. Diệp Anh làm trong đó. Vậy mai Quang tới chỗ Diệp Anh ở nhé. Mình sẽ cùng ăn bữa cơm chia tay, há.
- "Cướp, cướp, cướp..." Tiếng thét thất thanh kéo Quang ra khỏi trạng thái lâng lâng xao xuyến, bồi hồi còn vảng vất sau cuộc hẹn gặp bất ngờ với Diệp Anh. Quang bóp côn, tăng ga, rồi nhả côn đột ngột. Chiếc xe chồm lên, lao theo 2 chiếc xe chở 4 thanh niên đang lạng lách fía trước. Quang nhanh chóng vượt qua 1 xe. Chặn lại. Nhảy xuống. Vung tay. Quả đấm đã mấy năm không tập luyện, nhưng vẫn còn giữ được fần nào uy lực của nó, đã khuất fục 2 thanh niên kia. Quang móc điện thoại ra, gọi cho cảnh sát 113. Một lúc sau 113 tới, vừa nhìn thấy mặt 2 thanh niên đang bị khoá tay bẻ cổ, nằm fủ dục dưới đất, họ liền lao vào Quang, thoi cho Quang mấy đấm. Quang gào lên gỡ ngàng, căm fẫn.
Một lát sau, người ta cầm tới cho Quang coi một tờ giấy đề là "Lệnh Tạm giam", với tội danh "Đua xe trái fép, chống người thi hành công vụ." Quang kí xuống dưới hàng chữ mà chính mình ghi: "Tôi fản đối lời buộc tội này." Người ta tống Quang vào nhà giam. Vậy là cuộc hẹn ngày mai với Diệp Anh, Quang không thể nào thực hiện nổi, và cũng không có cách gì thông báo được cho Diệp Anh biết. Quang âm thầm cay đắng. Tại sao khi mà viết thư, thì thư gửi không tới, còn hẹn gặp thì lại cắc cớ thế này hả giời ơi?! Quang thấy hoang mang mà không biết bám víu vào đâu.
Quang quyết định chuyển công tác vào Sài gòn. Cuộc sống vội vã của thành fố sầm uất bậc nhất Việt nam đã cuốn Quang vô vòng xoáy của nó, cho tới một hôm, Quang nhận được điện thoại của Diệp Anh.
- Quang hả, cuối tuần này mình đi uống cà fê đi.
- Nhất định rồi, vậy mình hẹn nhau ở đâu? Mấy giờ?
- 17h, tại 11 Hàng gai nhé! Diệp Anh thích ngắm Hồ gươm lúc ban chiều.
- Hả? Diệp Anh ra Hà nội khi nào vậy? Hiện giờ Quang đang ở Sài gòn.
- Vậy khi nào thì Quang ra?
- Quang cũng chưa biết nữa Diệp Anh ơi. Lâu rồi vẫn chưa có về nhà.
Một điều gì đó nghi hoặc nổi lên trong lòng Quang. Tại sao? Tại sao lại như vậy? Và câu hỏi đó, tới giờ Quang vẫn chưa lý giải nổi.
"Quang ơi, để Diệp Anh đi lấy chồng nhé!" Quang thẩn thơ đọc lại mẩu tin một lần nữa, rồi gõ trả lời. Gõ, gõ, xoá xoá...
"Hi Quang,
Khoe khong? Hien gio Quang dang o dau, ma Diep Anh goi dien mai khong co duoc. Diep Anh vo lai Sai gon rui. Neu ranh thi di ucf hen. D.A. van dung sdt cu..."
"Diep Anh xa men,
Quang cu tu hoi long minh la tai sao chung minh lai khong the gap nhau. Co phai la so menh khong? Quang hien gio dang o mot noi rat xa, xa lam, Diep Anh ah. Diep Anh dao nay the nao? Co ban trai chua? Bao gio lay chong?"
Bẵng đi một thời gian, không hiểu Diệp Anh có nhận được email hồi âm của Quang hay không mà không thấy trả lời, để rồi hôm nay đây Quang nhận được dòng tin nhắn ngắn ngủi này. Quang thở dài. Đốt thêm một điếu thuốc, đọc lại mẩu tin nhắn một lần nữa, rồi gõ hồi âm:
- Diệp Anh lấy chồng, huh? Vậy Diệp Anh sẽ lấy ai?